Thoughts

Không một ai phải cô đơn trong những nỗi buồn của riêng họ

2023 là một năm của những niềm vui và cả mất mát. Không chỉ riêng mình, mà với những người bạn thân thiết. Chợt nhận ra rằng, thế là mình cũng tới ngưỡng gần 30 :s. Cái ngưỡng mà mọi chuyện vui buồn trở nên phổ biến và thường tình hơn. Những đám cưới đánh dấu sự sang trang của tụi bạn, hay những sự ra đi có phần đột ngột của người thân trong gia đình khiến tất cả phải trải qua những biến động cảm xúc khá lớn trong năm nay.

Có những nỗi đau mà mình trải qua sớm hơn so với những người bạn mình quen biết, hoặc mình cũng không biết hết tất cả về họ. Năm 18 tuổi, mình mất bà ngoại, người luôn ngóng trông cháu gái ra Hà Nội nhập học từ mấy năm về trước. Bà sửa nhà, lát sàn gỗ và khoe với bà hàng xóm về việc cháu gái sắp ra học (dù lúc đó mình còn chưa thi :D). Khi bà hàng xóm kể lại chuyện này, cũng là ngày cúng ba ngày của bà, và là ngày đầu tiên mình tới trường đại học. 

Thời điểm đó bà ngoại còn chưa tới 70, tóc vẫn đen nhánh. Mùa thu năm trước gọi điện cho mình, bà còn bảo mùa thu Hà Nội thì đẹp lắm. Thế rồi mùa thu năm sau đó, bà cháu mình không được dạo chơi và ngắm nhìn trời thu Hà Nội qua ô cửa kính xe bus – điều mà mình luôn mong ngóng suốt cả mùa hè ôn thi đại học.

Mình đã từng ích kỷ và xấu xa nghĩ rằng, nếu bạn bè đồng trang lứa trải qua những cảm giác mất mát đúng thời điểm như mình, có lẽ mình được an ủi phần nhiều hơn chăng.

Rồi tới năm nay, ông ngoại mình mất. Mình lại chới với, cô đơn, dù đã có sự chuẩn bị để đón nhận những cảm xúc đó từ trước. Nhưng mình không chịu đựng và gặm nhấm nỗi buồn một mình, như con mọt gỗ đang tìm cách tàn phá thế giới tâm hồn nó bằng nhiều hoài niệm và buồn đau nữa. Mình chọn cách nói ra với một hai đứa bạn đủ thấu hiểu và tin tưởng. Điều đó làm mình cảm thấy rất may mắn, vì được lắng nghe và an ủi những nỗi đau tương tự mà bạn bè phải trải qua sau này. Bởi vậy, sự mất mát sớm hơn của mình là điều cần thiết để tự trưởng thành, giúp những đứa bạn mở lòng về sau hơn, xét theo góc nhìn tích cực. 

Giấu giếm nỗi buồn là một cơ chế phòng vệ tự nhiên. Không ai muốn phô diễm những mặt bi luỵ hay yếu đuối cho người khác thấy. Nhưng chọn cách thẳng thắn đối diện và chia sẻ, tất nhiên là với người đáng tin cậy, đó là lúc mình cảm thấy mạnh mẽ nhất vì đã tự chấp nhận phần mong manh trong tâm hồn. 

Đối diện biến cố, có những người có khả năng điều chỉnh và khôi phục tinh thần nhanh hơn, lại có người mất rất nhiều năm sau đó. Nếu nói thời gian sẽ chữa lành tất cả thì không đúng, phải là những việc làm trong thời gian đó mới hàn gắn nội tâm ta. Việc được chia sẻ và đặt bút viết đã chữa lành mình rất nhiều. Ngoài ra, chạy bộ cũng là phương pháp hay với mình để giải toả năng lượng tiêu cực. Mỗi người sẽ tìm ra cách riêng cho bản thân, và mình mong rằng, không một ai phải cô độc trong những nỗi buồn của chính họ nữa.

What's your reaction?

Excited
0
Happy
0
Not Sure
0
Silly
0

Comments are closed.

0 %